Yêu! Không Thể Rời Xa
Phan_7
- Nếu tình yêu đó làm cho em đau khổ thì em đừng yêu nữa.
- Em rất đau. Tim em rất đau.
- Vậy hãy quên đi. Hãy là chính em.
- Khó lắm! Em không thể vượt qua bản thân mình. Em không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra
Phong đưa Di về nhà mình. Trời rất khuya. Anh làm vậy không phải vì chiếm đoạt cô hay tranh thủ cơ hội có được tình cảm của cô. Anh chỉ đơn thuần yêu và yêu Di. Anh cứ đinh ninh trong lòng Khánh Hưng là người yêu của cô và làm cô đau khổ. Ngay lúc này, điều mà chàng minh tinh có thể làm cho cô gái là ở bên cạnh và chăm sóc mỗi giờ mỗi khắc. Anh không rời xa Di. Anh đặt ghế ngồi bên cạnh cô. Anh lấy khăn lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Những lúc Di ngủ tung mền xuống giường. Phong lẳng lặng đắp nó lên người cô. Những lúc chất cồn đọng lại trong thanh quản tạo ra những tiếng khò khè, Phong liền vội vàng đỡ Di ngồi dậy và vỗ nhẹ lưng cho cô. Những lúc mệt mỏi tưởng chừng thiếp đi, anh đều giật mình tỉnh giấc nhanh chóng. Và ngay khi gà gáy, bầu trời vừa quang đãng, ánh bình minh vừa lộ diện, Phong đã lật dật vào bếp ninh xương nấu cháo. Anh tất bật suốt buổi sáng mà không hề nghỉ ngơi. Mắt anh quầng thâm. Da anh tái nhợt và thiếu sức sống. Lưng anh như tê buốt. Và chân anh như mỏi nhừ. Chưa bao giờ chàng minh tinh này lại cực nhọc đến như vậy. Ngay cả khi bận rộn đi diễn, anh vẫn có thời gian nghỉ ngơi dù chỉ ít phút. Nhưng lần này hoàn toàn khác biệt, anh không cho phép bản thân được phép nghỉ ngơi. Trong đầu anh chỉ suy nghĩ đến Di. Anh chỉ tắm rửa thật vội vàng rồi thay áo rồi đến phòng thu nhạc của công ty mà không hề dùng bữa sáng. Phong thật sự đã quên bản thân của mình.
“Anh vẫn còn nhớ phút giây ta vô tình gặp mặt. Tiếng trái tim đập thình thịch ấy, là thực sao? Nguyện vọng mỗi lúc một nhiều. Nên thế gian dường như ngày càng huyên náo hơn. Cho đến khi chúng ta bước về phía trước. Hạnh phúc lại không thấy đâu. Bên nhau rất tốt. Bên nhau vốn dĩ có thể rất tốt. Vì sao...Anh thực sự đã sai. Anh không nên để em đi mất. Bên nhau vốn sẽ có thể rất tốt. Thế thì sao?. Nếu thời gian có thể quay trở lại. Hãy để anh lại dùng trái tim ôm chặt lấy em. Anh nói anh nguyện ý. Anh thực sự có thể. Buông rơi mọi thứ...”
Những lời hát nghẹn ngào, chất chứa tình cảm làm cho cả phòng thu không khỏi xúc động, rưng rưng nước mắt. Ai cũng cảm giác một cách chân thật tâm trạng của anh. Mọi người xôn xao. “Có phải anh đang yêu? Có phải anh đang bị người yêu từ chối”. Xong việc, mọi người rủ nhau đi ăn, đi karaoke. Một phần để xua tan bớt nỗi buồn của chàng minh tinh. Một phần là ăn mừng cho buổi thu âm diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Nhưng Phong đều từ chối. Anh vội vã lái xe về nhà giữa trời trưa nắng nóng, bụng trống rỗng. Anh hối hả chạy vào phòng để thăm Di. Anh thật ngỡ ngàng khi chẳng có ai trong nhà. Anh tìm kiếm trong phòng khách, nhà bếp, phòng làm việc, sân trước, sân sau, hồ bơi lẫn phòng ngủ dành cho khách ở lại. Anh buồn bã ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh sau nhà. Đúng lúc đó, Di gọi đến. Phong mừng rỡ nghe máy. Mọi lo âu như tan biến. Và nụ cười nở trên môi như nụ hoa buổi sớm
- Em về từ lúc nào vậy? Em thấy khỏe chưa? Em ăn hết cháo anh nấu chưa?
- Cám ơn anh. Em gọi để báo với anh là em sẽ bay về Việt Nam
- Khi nào em đi?
- Chiều nay.
- Sao gấp quá vậy? Em có quay lại nữa không?
- Em về giải quyết một số chuyện riêng rồi mới trở lại Hồng Kông. Anh ở lại giữ gìn sức khỏe
- Em cũng nhớ chăm sóc bản thân. Đừng uống rượu say nữa
Niềm vui bỗng hóa nỗi buồn. Hai người mới bắt đầu chớm nở tình yêu thì phải xa nhau. Phong vội vã lái xe đến khách sạn. Nhưng Di đã trả phòng. Anh liền đến sân bay. Con đường không hiểu sao lại đông đúc và huyên náo đến vậy. Không còn lỗ trống nào để Phong có thể luồn xe vào. Anh vội vã bỏ xe, chạy bộ đến sân bay. Anh tìm kiếm khắp nơi chỉ để được gặp người con gái anh thầm yêu say đắm. Cả sân bay như bị anh bới tung. Thật may mắn. Một người tiếp viên hàng không đã dẫn đường anh đến khu vực chờ của hành khách sắp bay chuyến bay đi Việt Nam. Anh vô cùng mừng rỡ khi thấy Di chuẩn bị bước vào cổng soát vé. Anh liền chạy một mạch đến kéo tay Di và ôm chầm lấy cô trong niềm vui sướng. Nước mắt kèm theo nụ cười, Phong nghẹn ngào nhìn Di
- Chúc em đi bình an
- Anh đến đây chỉ để nói như vậy thôi sao?
- À… không. Anh… anh… định hỏi em khi nào quay lại?
- Em không biết. Có thể. Vài ngày nữa hoặc lâu hơn. Em làm sao có thể bỏ công việc ở đây
- Uhm! Phải rồi. Chỉ có công việc!
- Không hẳn. Cũng có nhiều chuyện khác nữa. Thôi đến giờ em bay rồi. Anh còn gì để nói với em nữa không?
- Anh nghĩ là không.
Phong nhìn Di bước vào khu vực bay. Rồi máy bay cất cánh. Anh muốn nói với cô ấy rằng “Anh rất yêu em! Em có thể không đi được không?” . Anh rất mong Di ở lại. Nhưng anh tự hiểu bản thân không là gì so với người bạn trai bên cạnh. Phong buồn bã ra về
Tại Việt Nam
Vừa về nước, Di vội vàng đón xe đến công ty. Ngay lúc đó, cuộc họp cổ đông cũng đang diễn ra. Di đẩy cửa bước vào
- Cô thật càng ngày càng không biết phép tắc._Một cổ đông lớn tuổi đứng dậy, tức giận nói
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi thật sự không hiểu chưa đến thời gian định kì thì cuộc họp này sao lại có thể diễn ra?
- Chúng tôi muốn tổ chức họp lúc nào không cần nói với một nhân viên bé nhỏ như cô_Cổ đông lớn tuổi khác chen lời. Gương mặt rất kiêu ngạo
- Xin lỗi ông Triệu. Tôi nghĩ ông nên rút lại câu nói vừa rồi_Một người thanh niên ngồi ghế trên cùng đứng dậy nói_Cô Thiên Di đây đang sở hữu 10% cổ phần của công ty. Theo lý vẫn có quyền tham dự cuộc họp này.
- Tổng giám đốc Phan. Tôi nghĩ anh quá ưu ái cô ta rồi. Tôi thật sự thắc mắc về số cổ phần anh vừa nói có phải thật không. _Ông Triệu phản bác_Tại sao chúng tôi lại không biết chuyện này
- Con nghĩ bác nên hỏi cha con, cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty thì sẽ rõ._Tổng giám đốc Phan tự tin đáp
- Thôi được. Đây cũng không phải chuyện quan trọng của buổi họp hôm nay. Điều mà chúng tôi muốn biết là chương trình hợp tác giữa chúng ta với phía Hồng Kông như thế nào? Chúng tôi không thể tiếp tục góp vốn khi chương trình chẳng thu được kết quả gì và quá kéo dài
- Đây là chương trình lớn. Tôi nghĩ chúng ta cần phải tốn một ít thời gian là điều không tránh khỏi_Phan tổng trả lời
- Vậy là bao lâu? Tiền bạc không phải là giấy nháp. Hội đồng quản trị cũng không thể chờ đợi thêm_một người khác trong hội đồng đứng dậy nói
- Một tháng. Tôi tin chỉ trong một tháng thì tôi có thể kết thúc chương trình tốt đẹp_Di tự tin trả lời_Mọi người không cần gây áp lực đến Tổng giám đốc Phan
- Không được. Hai tuần. Chúng tôi chỉ có thể cho cô hai tuần để kết thúc chương trình này. Nếu không. Cô sẽ phải rời khỏi ghế Giám đốc kinh doanh và cả ghế Chủ nhiệm phòng sáng tạo. Tổng giám đốc Phan cũng sẽ nhường ghế lại cho người khác_Cổ đông Triệu đe dọa
Dứt lời, ông Triệu và mọi người rời khỏi phòng họp.
Chiều hôm đó, Phan tổng lái xe đưa Di về nhà anh, gặp chủ tịch Phan trong phòng khách. Đó là một người đàn ông ngoài 60 tuổi, tóc bạc phơ nhưng dáng người rất khỏe mạnh. Ông ta đứng dậy niềm nở chào đón Di ngay khi thấy cô bước vào
- Cháu vất vả rồi
- Bác đừng nói như vậy. Là trách nhiệm của cháu thôi
- Cháu ngồi đi
- Hôm nay giám đốc Triệu và mấy người của ông ta không ngừng gây sức ép. Con nghĩ ông ta muốn lấy cái ghế này lâu lắm rồi
- Bình tĩnh nào con trai. Lão ta là như vậy rồi. Ba cũng biết trước nên mới giả bệnh ở nhà
- Cha cũng mánh thật. Đưa con làm bia đỡ đạn
- Cái thằng nhóc này. Ít ra phải có một lần con đối diện với ông ta chứ! Với lại ta tin Thiên Di sẽ xoay sở được
- Sao cha biết cô ấy sẽ về mà xoay sở?
- Thì ta gọi chứ ai nữa. Không lẽ đợi con sao?
- Cha thật là… Sao lại gọi cô ấy về?
- Ta nghĩ cũng có người muốn Thiên Di về nhưng không dám nói. Ta chỉ làm trung gian thôi
- (Mỉm cười)_Uhm chủ tịch! Cho con hỏi tại sao con lại có 10% cổ phần của công ty?_Thiên Di lễ phép hỏi
- Ta cho cháu. Ta nghĩ cháu xứng đáng. Cháu cũng không cần cảm ơn ta. Với những gì cháu làm cho công ty suốt thời gian qua thì đây là phần thưởng
- Nhưng nó quá lớn. Con nghĩ chuyện này nên để sau được không chủ tịch?
- Thôi được. Chuyện đó thì bác không ép cháu. Nhưng tối nay tuyệt đối cháu phải ở lại ăn cơm với hai cha con bác
- Dạ!
Di ở lại ăn cơm với gia đình họ Phan giàu có rất vui vẻ, rất ấm cúng. Đến tối, chàng trai trẻ họ Phan đưa Di về nhà
- Mai anh đến đón em
- Không cần đâu Phan tổng. Tôi tự đi được
- Em đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn mà. Em cũng đừng xưng hô với anh là Phan tổng. Nghe xa lạ lắm! Gọi anh là Tuấn Anh đi
- Ok!
- Sao em lại thở dài?
- Không có gì. Em chỉ thấy trong lòng không vui
- Vì công việc sao?
- Không phải. Chuyện riêng của em
- Theo anh đi dạo một chút hay em muốn vào nhà? Không lẽ cứ ngồi ngoài xe của anh suốt đêm sao?
Thiên Di ngước nhìn căn hộ của mình trong chung cư cao cấp qua kính cửa xe. Chợt cô thấy buồn. Dù có trở về một nơi đầy đủ tiện nghi, cô vẫn thấy buồn tẻ, đơn độc. Di nhẹ cúi đầu thở dài. Tuấn Anh như hiểu ý nàng, anh lái xe chở cô đi dạo quanh Sài Gòn về đêm, cũng không kém phần đèn đóm, nhộn nhịp. Rồi anh đưa cô đến một bãi biển rộng lớn, bãi cát vàng óng ánh, sóng vỗ nhè nhẹ và ánh mặt trời còn e ấp trong làn sương trắng. Hai người ngồi nói chuyện với nhau, cùng nhìn những chiếc tàu bắt cá trở về sau một đêm chài lưới.
- Em ăn đi_Tuấn Anh mỉm cười, đưa hamburger cho Di
- Cám ơn!
- Anh thấy từ lúc em về nước thì gương mặt không còn tươi tắn như trước. Em lúc nào cũng thở dài rồi cúi mặt. Có chuyện gì sao?
- Phải. Có chuyện. Nhưng em không biết phải nói sao? Em thấy rất khó chịu
- Công việc thì anh nghĩ em có thể giải quyết mọi thứ thật tốt đẹp. Nên chuyện khiến em phải suy nghĩ chắc chắn là tình cảm đúng không?
- Em cũng không biết nữa. Thật sự nó rất phiền phức. Lúc thì rất gần gũi. Lúc thì … giống như không quen biết. Em thật sự không biết anh ấy nghĩ gì
- Vậy là em yêu người đó rồi
- Em cũng không biết nữa. Khó khăn lắm em mới vượt qua bản thân để từ từ chấp nhận anh ấy. Vậy mà không hiểu tại sao hôm trước nói yêu, hôm sau liền lạnh nhạt. Không lẽ vì anh ấy nổi tiếng nên có tính cách khó hiểu như vậy
- Chuyện phiền não nhất trên đời chỉ có một chữ tình
- Sao anh lại thở dài?
- Không có gì. Uhm! Anh nghĩ do em là người thẳn thắn còn anh ấy là người hơi nội tâm. Nên nhiều chuyện em không hiểu
- Nói chuyện với anh thật sự rất thoải mái. Anh đúng là người bạn tốt nhất của em
- Phải. Là bạn. Có lẽ anh không nên mơ tưởng. Nếu đã có người yêu thì anh phải dừng lại
- Anh lẩm bẩm gì thế?
- Không có gì. Anh chở em về sửa soạn rồi đi gặp bạn anh
Di vẫn vô tư mà không hề để ý bên cạnh mình cũng có một người con trai thầm yêu mến cô. Nhưng người ấy lại là một chàng trai có tiền, tài giỏi và hiện đại, không muốn chiếm đoạt tình cảm của ai. Càng không gượng ép để có được tình yêu của một cô gái. Tuấn Anh vẫn vui vẻ đối xử với Di như một người bạn, một người em gái.
Trong khi đó, tại Hồng Kông, Thanh Phong lo lắng lo người yêu thầm kín rất nhiều. Anh đứng ngồi không yên. Ăn ngủ cũng không đủ giờ đủ giấc. Gương mặt phờ phạc hẳn đi chỉ sau hai ngày. Giọng hát của anh ở phòng thu dường như yếu hẳn, mất hết sức sống. Mọi người xung quanh, bạn bè đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Họ thay nhau rủ anh đi ăn, đi uống nước, đi tắm suối nước nóng, đi bơi, đi karaoke.v.v… Phong vẫn không cảm thấy vui vẻ trong lòng. Mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và vô nghĩa khi không có Di bên cạnh. Anh bước đi ngoài phố cũng ủ rủ hơn. Điều anh tha thiết bây giờ có lẽ không phải là bán chạy đĩa hát hay những bộ phim của anh được hưởng ứng. Anh chỉ muốn nhìn thấy Di. Và đi đâu, anh cũng cảm thấy Di ở đó. Có khi anh thấy Di ngồi đong đưa chân trong công viên. Có khi anh thấy Di đứng khom người nhìn những chú thỏ bong bán trong siêu thị. Có khi anh thấy Di cười híp mắt chỉ vì chọn được chiếc áo đẹp ưng ý trong khu chợ đêm. Có khi anh nhìn một cô gái ngồi uống café trong nhà hàng cũng cảm giác đó là Di. Cái dáng vẻ ngồi uống tách café capuchino từ tốn, đầy suy tư của Di mỗi lần hai người ra ngoài đều đọng lại trong chuỗi kí ức tươi đẹp mà anh không bao giờ quên. Đã đến ngày thứ năm kể từ lúc Di đáp máy bay về nước, chưa giây phút nào Phong không nhớ người yêu. Dù cho anh biết cô đã có bạn trai và việc suy nghĩ về cô như vậy thật không phải phép. Nhưng sao anh không thể khống chế được bản thân. Trong lòng Thanh Phong chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ sẽ cướp đoạt tình yêu của ai khác. Và càng không muốn Di khó xử hay phải chọn lựa. Anh chọn cách âm thầm yêu cô. Để rồi trái tim anh mỗi ngày một nhớ nhưng da diết.
Sau buổi quay thử, đoạn trailer được giữ lại để tung lên mạng và thực hiện quảng cáo theo yêu cầu của công ty BVB. Lượng khán giả ngày càng gia tăng. Họ nóng lòng chờ đợi Show diễn tổ chức. Ai cũng vui vẻ ăn mừng. Riêng Phong vẫn không vui. Thành quả này thật sự rất tốt và người anh muốn chia sẻ chính là Di. Anh đến công ty mà trong long buồn và khó chịu. Phong dạo bước khắp công ty để giết thời gian. Chợt anh đi lùi lại và nhìn vào phòng tiếp khách của công ty. Anh vô cùng ngạc nhiên đến bất ngờ. Phong đẩy cửa bước vào. Anh mừng rỡ khi nhìn thấy người yêu thầm kín anh nhung nhớ bấy lâu đang ngồi đọc báo ở đây. Thanh Phong vội vàng bước đến. Anh ngồi cách Di một ghế, gương mặt sáng hẳn và giọng nói cũng hớn hở nhiều
- Em về khi nào vậy? Sao không gọi anh ra đón? Em về lại Hồng Kông một mình hay đi với ai nữa? Em về rồi có dự định gì không? Em ở khách sạn hay ở đâu?
- Ngưng! Anh hỏi dồn dập như vậy sao em trả lời kịp
- Ờ! Anh xin lỗi. Tại anh thấy … vui khi gặp em
- Em về nước một mình thì quay lại Hồng Kông cũng một mình. Em cũng vừa mới xuống máy bay.
- Em không đến đây với bạn trai em sao?
- Bạn trai?_Thiên Di nhìn Phong với nét mặt khó hiểu_Em không có bạn trai. Anh có nhầm lẫn gì không?
- Vậy còn người thuê phòng cạnh em trong khách sạn? Anh ấy không phải bạn trai em sao?
- Không! Anh ấy chỉ là bạn của em từ hồi hai đứa trong cô nhi viện. Anh ấy vẫn ở Hồng Kông. Không có về nước với em. Anh đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì. Chỉ là… anh tưởng… anh ấy là người yêu của em. Anh thấy anh ta ôm em trong khách sạn
- Khi nào chứ? À à! Em nhớ rồi. Lúc đó anh ấy hơi say. Em công nhận là anh ấy có thích em. Nhưng em không có cảm giác gì với anh ấy. Không hiểu sao em lại giải thích với anh.
- Quá tốt!
- Anh làm gì mà nhảy cởn lên thế kia? Hôm nay anh kì quái làm sao đó. Em nghe nói đoạn quay thử rất được ưa chuộng. Một vài ca sĩ cũng muốn mua nó làm nền cho ca khúc của họ.
- Đúng vậy. Tối nay công ty có mở tiệc chúc mừng. Em có đi không
- Cho em xin. Em chỉ muốn ở một mình. Mấy chuyện ồn ào đó không hợp với em. Mà nè! Có khi nào anh cảm thấy hối hận khi đi theo con đường nghệ thuật này không?
- Không. Sao em lại hỏi vậy?
- Cho dù nó có nhiều cạm bẫy, nhiều thị phi, ganh đua, đấu tranh. Thậm chí hảm hại nhau. Anh cũng không có cuộc sống bình thường như người khác. Đi đâu hay làm gì cũng phải e dè
- Chắc chắn có chuyện gì xảy ra phải không?_Phong nghiêm mặt nhìn Di
- Không có. Chỉ là em đột nhiên muốn hỏi. Anh trả lời em đi
- Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ rút lui hay sẽ hối hận. Đem đến niềm vui cho người khác cũng là đem niềm vui cho bản thân mình. Nếu sợ những khó khăn của nghề thì anh đã không trở thành diễn viên, cũng không trở thành ca sĩ. Từ nhỏ, anh đã đi theo giám đốc đài để kiếm sống bằng năng lực của mình. Anh không sợ phải đối mặt với thử thách hay khó khăn
- Từ nhỏ anh đã không ở với gia đình. Anh có nhớ họ không? Nhớ bà anh nữa
- Em đã gặp họ? _Phong đứng bật dậy khỏi ghế
- Điều đó không quan trọng. Em chỉ nghĩ ai cũng có gia đình. Anh không thể lựa chọn xuất thân hay cha mẹ của mình. Quá khứ qua rồi. Anh đừng cố chấp nữa. Em đã xem báo cáo về sự nghiệp của anh trong thời gian qua. Em nghĩ đến lúc anh nên thử thay đổi hướng đi của mình
- Anh nghĩ em nên giữ cái này
Nói xong, Phong rút xấp giấy vẽ đã được dán khéo léo trong cặp rồi đưa cho Di. Anh luôn đem nó bên mình. Anh chưa bao giờ rời xa nó cũng giống như rời xa Di. Nhưng lần này anh thật sự tức giận. Phong đứng dậy rồi bỏ ra ngoài. Nét mặt anh không hề vui vẻ. Đôi mắt Phong u sầu và tức giận. Có lẽ, anh không hề muốn Thiên Di tiếp xúc với gia đình mình. Phong vội vã lái xe đến dinh thự của Trác gia. Anh xồng xộc đi vào. Người đàn ông nguyên tắc, cổ hủ Trác Đài đang ngồi nói chuyện với mẹ thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của anh. Bà của Phong mừng rỡ nắm tay cháu trai. Anh buông tay bà rồi đứng trước mặt ông Trác tức giận nói
- Tôi mong ông đừng bao giờ làm phiền Helen. Cô ấy không liên quan gì đến gia đình này. Ông cũng đừng gieo vào đầu cô ấy những tư tưởng của ông
- Ngươi nói chuyện với cha mình như vậy hả?_Ông Trác tức giận đứng dậy quát
- Phong nè! Xin lỗi cha con đi. Đừng làm ông ấy tức giận_Bà Phong hốt hoảng khuyên can_Sao hai cha con cứ gặp nhau là đấu khẩu? Con nó đến chơi thì nói chuyện cho nhỏ nhẹ chứ?
- Mẹ thấy nó nói chuyện với cha nó như thế nào rồi đó. Nó không hề xem người cha này ra gì_Ông Trác nói, giọng vẫn còn tức giận
- Kể từ khi ông từ chối đưa tiền cứu mẹ tôi thì ông đã không còn là cha của tôi.
- (Ông Trác tát mạnh đứa con trai duy nhất của mình)_Mày thật là hổn láo. Nếu không coi đây là nhà thì mau cút khỏi đây.
Phong rời khỏi ngôi nhà. Anh kìm nén những giọt nước mắt. Anh không khóc vì bị cha đánh hay bị đuổi khỏi dinh thự cao sang, quyền quý. Anh khóc vì nhớ lại người mẹ đáng thương. Người phụ nữ cao niên, bà nội Phong cũng vô cùng khó xử khi đứng giữa con và cháu. Bà cũng cảm thấy ân hận. Vì xưa kia, bà cũng từ chối giúp đỡ mẹ Phong. Chỉ vì danh tiếng của gia đình.
Phong lái xe về nhà. Màn đêm buông xuống. Chiếc xe dừng lại trước cổng. Anh bước xuống xe và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thiên Di ngồi đợi. Cô đứng dậy nhìn anh. Nhưng Phong không nói gì. Anh chỉ mở cổng rồi lái xe vào sân. Anh để cổng mở. “Em vào đi”. Cô chỉ lẳng lặng bước theo anh vào nhà. Phong bấm nút điều khiển cho cổng đóng kín lại. Hai người ngồi trong phòng khách một lúc lâu. Không ai nói chuyện với ai. Bầu không khí trở nên im lặng
- Anh vừa đi đâu về thế?_Di chủ động lên tiếng hỏi_Em chỉ định ghé qua để nói tiếng xin lỗi
- Em đến đây lâu chưa?
- Cũng suốt buổi chiều rồi. Nếu biết phải ngồi đợi lâu thì em đã mặc quần dài. Muỗi đốt quá trời
- Ai bảo em đợi anh? Ai bảo em mặc váy? Ai bảo em đến đây để bị muỗi đốt chứ?_Phong đứng dậy, lấy trong tủ thuốc một tuýp kem nhỏ rồi đưa cho Thiên Di_Thoa vào đi
- Cám ơn! Anh càng lúc càng khó hiểu
Di loay hoay vén váy lên. Đôi chân trắng hồng, mịn màng làm cho Phong phải quay mặt đi. Không hiểu sao hôm nay cô vụng về đến mức không thể mở nắp tuýp kem trị muỗi đốt. Phong liền bước đến lấy tuýp kem rồi mở nắp, nhẹ nhàng thoa kem lên những đốm đỏ trên chân cô. Lúc đầu, Di cũng ngại, rụt chân lại. Nhưng Phong nhìn cô rồi cầm chân cô để lên đùi mình. Anh tỉ mỉ thoa kem chống ngứa cho Thiên Di. Gương mặt anh có chút đăm chiêu suy nghĩ. Phong thoa kem thuốc xong, Di vội kéo váy che kín chân. Cô rút trong túi xách một quyển sổ tay lớn rồi đưa cho Phong.
- Cái gì vậy?_Phong ngạc nhiên hỏi
- Anh đọc đi. Em đã chuẩn bị trước câu trả lời của anh rồi
- Trả lời gì?
- Chắc quản lí của anh không nói với anh. Lúc trưa, em có nói chuyện với thư kí Trương. Anh ấy đã giúp em gọi điện đến các tòa soạn và đài truyền hình trong nước. Ngày mai anh sẽ tham dự buổi họp báo cá nhân trước buổi họp báo ra mắt Show diễn thời trang “Magic in magic”
- Sao em lại làm vậy?
- Uhm! Nếu không thể khiến anh thay đổi sự nghiệp thì chi bằng giúp anh tiếp tục tỏa sáng trên con đường anh chọn
- (Phong mỉm cười)_Anh đâu phải là ngôi sao đâu mà tỏa sáng?
- Trong mắt em anh chính là một ngôi sao sáng nhất
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian